Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 27
Thế này mà con nhỏ Hạnh An lại kêu là già!
“Chào cháu.”
Hạnh An khinh thường độ thảo mai của hai người này!
Đây là nhà hàng của tập đoàn S, mọi người lại ngồi phòng VIP, nên được ưu tiên, thức ăn cũng nhanh chóng lên. Không thể không nói, món ăn thật sự phong phú, có đủ món rừng, món biển.
Thật là xa xỉ!
Dù Hạnh An có tiền nhưng cô hình như cũng hiếm khi đến những nơi thế này để vui chơi, ngoại trừ được mời. Mà ước mơ nhỏ nhoi của cô là được làm đầu bếp trong những nhà hàng xa xỉ như thế này.
Minh Khang đang định rót rượu vang cho Hạnh An thì bà Quyên liền nói:
“Con bé không biết uống rượu, phiền cháu gọi cho nó một ly nước hoa quả.”
Đỗ Quyên dù sao cũng là người phụ nữ sống khôn khéo, mấy nghi thức xã giao gặp mặt như thế này nên thể hiện một chút nữ tính, dù là văn hoá bây giờ rất thoải mái, nam nữ bình đẳng, nhưng mà công dung ngôn hạnh vẫn nên đặt lên hàng đầu.
“…..”
Minh Khang dùng ánh mắt hỏi cô ‘thật sự em không uống được rượu à?’ khiến cho Hạnh An ngại ngùng muốn chui xuống lỗ. Tối qua cô say, nhưng cô vẫn nhớ đã gặp anh, còn nôn trên xe anh nữa, hôm nay gặp lại cô đã không dám nhìn mặt anh rồi, bây giờ lại thêm mẹ nữa.
Mẹ, mẹ được lắm!
Mẹ không những rất thích cãi cọ với con, mà mẹ còn rất biết cách làm con xấu hổ!
“Cho tôi một ly nước suối!”
Cẩm Nhung không biết chuyện xảy ra giữa hai người cho nên càng hài lòng hơn với cô bé này. Xinh đẹp, thuỳ mị lại rất truyền thống!
Lần này chắc là phải cảm ơn Thuý Loan cho tử tế.
Theo bà cảm nhận thì Đỗ Quyên cũng rất có thiện cảm với con trai bà, mà bà lại thích Hạnh An, trong khi con trai bà cũng có hảo cảm với cô bé, bây giờ chỉ còn ý của cô bé này như thế nào mà thôi.
Ngồi trên chiếc bàn tròn, thức ăn được xoay vòng để đảm bảo ai cũng có thể gắp được, ba người kia ăn uống đậm chất quý tộc ngoại trừ Hạnh An, cô không đến mức ăn lấy ăn để như chết đói nhưng cũng không hề khách khí một chút nào. Từ nhỏ cô đã được học các nghi lễ cơ bản trên bàn ăn, cho nên phong thái của cô rất chỉnh chu, bà Cẩm Nhung càng quan sát càng thấy hài lòng.
“Hạnh An làm đầu bếp có vất vả không cháu?”
“Dạ không ạ, bởi vì cháu thích nên cháu cảm thấy không vất vả gì. Hơn nữa bây giờ cháu cũng chỉ mới là phụ bếp thôi, cho nên cũng chỉ làm mấy việc vặt.”
Trong khi Cẩm Nhung ân cần hỏi han thì Đỗ Quyên lại rất bài xích khi nghe đến chuyện công việc của con gái.
Cãi cha cãi mẹ, bỏ cả nhà đi ở bên ngoài, thế mà cho đến bây giờ cũng chỉ mới làm được phụ bếp quèn, thế mà còn dám nói ra, không sợ mất mặt chút nào cả. Bà cố tình dùng ánh mắt biểu đạt cô đừng nói nữa nhưng Hạnh An lơ đi, coi như không hiểu ý của bà.
Nhìn khuôn mặt phúc hậu, cách nói chuyện dễ chịu của bà Cẩm Nhung, cô có một chút chạnh lòng. Tại sao người ngoài mới gặp lần đầu lại có thể quan tâm hỏi han cô một cách chân tình như vậy, còn mẹ cô mỗi lần nhắc đến công việc của cô lại bài xích vậy chứ? Cô có ăn cướp, ăn trộm, hay có nghiện ngập hút chích gì đâu mà mỗi lần nói đến chuyện này mẹ cô luôn có cảm giác như bị cô trét trấu lên mặt thế?
Thiện cảm của cô dành cho quý bà lần đầu tiên gặp mặt này rất ấn tượng, dù con trai của bà thì hơi đáng ghét một chút.
“Không sao, ai rồi cũng phải bắt đầu từ những công việc nhỏ nhặt nhất mà. Nghe nói cháu là học trò của Alex à?”
“Dạ!”
“Thế là giỏi rồi, làm học trò của Alex không phải là dạng vừa đâu, cô quen ông ấy mấy chục năm nay mà thấy học trò của Alex có được mấy người đâu. Nhưng được cái người nào cũng rất thành công.”
“Cô quá khen rồi ạ.”
Thấy hai người nói chuyện khá hoà hợp, tảng đá trong lòng bà như nhẹ đi vài phần.
Ăn cơm xong, bà Nhung hỏi Hạnh An:
“Chiều nay cháu có bận gì không?”
“Dạ cháu có chút chuyện cần gặp bạn cháu.”
“Vậy thì để Minh Khang chở cháu đi, để cho mẹ cháu về nhà nghỉ ngơi. Những người có tuổi như bọn cô bây giờ, đi ra ngoài một chút là rụng rời cả người.”
“Dạ vậy cô và mẹ về nghỉ ngơi đi, cháu đi taxi cũng được ạ.”
“Để tôi đưa em đi.”
Cẩm Nhung và Đỗ Quyên nhìn nhau mỉm cười hài lòng.
Trên đường về, Hạnh An thấy chiếc xe ngày hôm nay anh đi không phải là xe đêm qua, cô áy náy hỏi:
“Xe của anh đã rửa chưa?”
“Hôm nay thư ký đã đưa ra tiệm rồi, chắc bây giờ đã nằm trong gara nhà tôi rồi. Sao thế? Áy náy với tôi à?”
“Dù sao cũng là vì tôi mà xe của anh bị dơ.”
“Không sao, là tôi tình nguyện đưa em về mà.”
“Lúc nãy mẹ tôi nói, anh đừng để ý, tôi không phải là gái ngoan như miệng mẹ tôi nói đâu.”
“Vậy sao? Em ở trước mặt mẹ em, hoàn toàn khác với tôi tưởng tượng đó.”
Hạnh An chỉ cười trừ.
Chuyện trong nhà cô, cô không muốn nói chuyện với người lạ, ngoại trừ Đăng Khôi và Vân Hạ, cô không có ý định kể thêm cho bất kỳ ai.
“Tôi cũng bị bất ngờ với mẹ anh. Chuyện hôm nay hai bên gặp mặt, tôi chẳng biết gì cả, nhưng mà tôi không có ý định tiến xa hơn với anh, anh lựa lời nói chuyện với cô ấy giúp tôi.”
“Sao em không tự mình nói?”
“Không muốn.”